Chánh niệm
Chánh niệm không phải chống lại
tham sân si, mà là thấy biết trọn vẹn
Chánh niệm không phải chống lại
tham sân si, mà là thấy biết trọn vẹn
Có một sự hiểu lầm rất phổ biến: nhiều người nghĩ tu tập chánh niệm là để gạt bỏ hay tiêu diệt tham sân si. Nhưng thật ra, càng muốn xua đuổi, chúng càng mạnh thêm. Vì sao? Bởi chính thái độ chống cự ấy lại là một dạng dính mắc, một lớp kháng cự vô hình tạo thêm căng thẳng trong tâm.
Chánh niệm không phải là một nỗ lực đối kháng, mà là một sự thấy biết trọn vẹn. Khi tham khởi, chỉ cần thấy rõ: đây là tham. Khi sân khởi, chỉ cần thấy: đây là sân. Không đồng hóa, không ghét bỏ, cũng không nuôi dưỡng. Giống như tấm gương: phản chiếu mọi hình bóng đi qua, nhưng không giữ cũng không xua.
Chánh niệm không đồng nghĩa với "ép buộc tâm phải trong sạch". Nó là thái độ chân thật và tỉnh thức trước mọi trạng thái. Khi ta chỉ đơn giản nhận ra điều gì đang có mặt trong tâm, ta không bị cuốn theo nó nữa. Chánh niệm cho ta sự tự do ngay trong giây phút hiện tại – tự do khỏi phản ứng máy móc, khỏi sự đồng hóa mù quáng.
Một niệm khi được soi sáng bởi chánh niệm, ngay lập tức có trí tuệ đi cùng. Trong ánh sáng ấy, tham sân si không còn đất để bám, chúng tự tan biến như sương dưới ánh mặt trời. Trái lại, khi thất niệm, ta bị cuốn vào dòng chảy tâm thức, để rồi những niệm ấy phình to và chi phối. Sức mạnh của chánh niệm nằm ở sự thấy-biết rõ ràng, không phán xét, không can thiệp, nhưng vô cùng giải thoát.
Chánh niệm mở ra cho ta cái thấy về vô thường: mọi tâm niệm đều sinh rồi diệt. Tham khởi rồi diệt, sân khởi rồi diệt. Khi thấy được tính vô thường ấy, tâm tự nhiên buông, không còn lý do để níu giữ hay nuôi dưỡng. Buông không phải do ép buộc, mà do trí tuệ thấy rõ: không có gì đáng để nắm chặt. Đây chính là con đường đoạn tận khổ đau mà đức Phật đã chỉ dạy.
Chánh niệm không chỉ là pháp môn trên tọa cụ, mà có thể được sống ngay trong từng việc nhỏ hằng ngày: nhận diện một cơn giận khi nói chuyện với người thân, thấy rõ một niệm ham muốn khi đứng trước món đồ yêu thích, hay đơn giản chỉ là ý thức về hơi thở giữa những bận rộn. Mỗi khoảnh khắc tỉnh thức đều là một bước quay về sự tự do và an lạc.
Chánh niệm vì thế không phải là thái độ né tránh hay đàn áp, mà là sự hiện diện trọn vẹn, trong sáng. Cũng là sự buông xả sâu xa nhất: buông cái muốn giữ, buông cái muốn bỏ. Trong sự thấy-biết thuần tịnh này, tâm trở nên tự do, nhẹ nhõm, không còn bị tham sân si trói buộc.